RESOURCE

INFO

I am text block. Click edit button to change this text. Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit.

RESOURCE

포트폴리오

RESOURCE

포트폴리오

I am text block. Click edit button to change this text.

기억하는 사물들 2018 – 경기상상캠퍼스 공간1986 (구 서울대 농대)
Things that Remember 2018 – Gyeonggi Sangsang Campus Space1986 (Ex College of Agriculture, Seoul National University)

서울대 농대의 전신인 ‘농림학교’는 1907년 수원으로 이전, 1946년 서울대 ‘농업대학’을 설치하였다. 2003년 서울대학교 ‘농업생명과학대학’이 관악캠퍼스로 이전하면서 유휴공간으로 남았던 교정과 건물들은 복합문화공간으로 조성하여 2016년 ‘경기상상캠퍼스’로 개관하였다. 2018년 개관한 ‘공간1986’은 당시에는 대형 강의실로 사용되었고, 현재는 융복합 문화공유 플랫폼으로서 공연, 미디어, 다원예술, 컨퍼런스 등 다양한 창작활동이 이루어지는 공간으로 운영 중이다.
(영문 번역본 추가)
https://www.sscampus.kr/

공연정보

국가 : 대한민국
도시 : 수원
장소(과거) : 서울대 농대
장소(현재) : 경기상상캠퍼스 공간1986
공연 날짜 : 2018. 12. 15-16
공연 시간 : 토, 일 4:00 p.m
회차 : 총 2회
공개 리허설 : X
리서치 : 기록 없음
제작 일정 : 총 59일
– 2018. 12.3-6 : 장치 셋업
– 2018. 12.9 : 오리엔테이션
– 2018. 12.10-16 : 예술가 워크숍/공연
– 2018. 12.19-21 : 전시셋업/전시오프닝
– 2018. 12. 23-2019. 2. 15 : 전시
– 2019. 1.26-27 : 청소년 워크숍
– 2019. 2.9-10 : 성인 워크숍
– 2019. 2.19-23 : 전시철수
회당 관객수 : 35명
장소 내 설치공간 : 23 공간
QR 형태 : 사운드+영상+이미지
QR 수 : 24
나레이션 수 : 23
설치 사운드 여부 : X
러닝타임 : 70minutes

Country : South Korea
City : Suwon
Former Venue : College of Agriculture, Seoul National University
Current Venue : Gyeonggi Sangsang Campus space1986
Performance Date : December 15-16, 2018
Exhibition Date : December 23, 2018-February 15, 2019
Performance Time : Saturday, Sunday 16:00
Number of Performances : 2
Open rehearsal : n/a
Pre-Research : No record
Production Schedule : Total production duration : 59 days
– December 3-6, 2018 : Technical Setup
– December 9, 2018 : Orientation
– December 10-16, 2018 : Artist Workshop/Performance
– December 19-21, 2018 : Exhibition Setup/Opening
– December 23, 2018 – February 15, 2019 : Exhibition
– January 26-27, 2019 : Youth Workshop
– February 9-10, 2019 Adult Workshop
– February 19-23, 2019 Wrap-up of the exhibition
Number of Audience Per Performance : 35
Installation Spaces at The Venue : 23 Spots
Format of QR : Sound, Video and Image
Number of QR : 24
Number of Narration : 23
Sound Installation : X
Performance Duration : 70minutes

연출 김경희 프로듀싱 김민경 김보령 박지선 최봉민 드라마투르기 이미경 장치 송기선 조명 송성원 사운드 편집 곽소민 워크숍 코칭 윤진성 이윤정 기록 신정철(영상) 최용석(사진) 베트남어 통•번역 여옥수(Lê Thị Ngọc Thủy) 영문 번역 및 검수 Liz Cha 조용경 그래픽 김보라 워크숍 참여 및 출연 김남령・박진아・조아라・Le Quynh Anh・Pham Minh Tu・Tran Hai Linh 워크숍 참여 김효민・윤설・윤혜정・이경화・이미라・전수현・황동영 제작 창작그룹 노니 / 프로듀서그룹 도트 주최 경기문화재단 경기상상캠퍼스 후원 문화체육관광부 한국국제문화교류진흥원 국민체육진흥공단

나레이션

01 TU OUT

우리가 처음 즉흥 댄스를 함께 하고 그녀가 나를 들어올렸을 때다.
우리는 하나의 조화를 이뤄 매끄러운 리프트를 해냈다. 신체적인 접촉은 무척이나 부드러웠다. 그녀의 숨은 가볍고 차분했다.
그녀가 너무 가까워서 구불구불한 머리카락의 결까지 볼 수 있었고 이완된 팔 근육까지 볼 수 있었다. 찌푸린 미간은 집중하고 있음을 보여줬다.
햇살같은 조명이 그녀의 피부에, 머리카락에 묻어났다.
연습실과 사람들이 둥글게 돌았고, 그림자 놀이처럼 흐릿했다.
소리도 마찬가지로 있었지만 분명히 들리진 않았다.
모든 것이 조용하고 정지된 것 같았다.
그녀가 나를 내려놓았을 때, 나무바닥은 너무 편안했고 내 발을 빨아들이면서 단단히 준비시켰다.

2018년 12월 Pham Minh Tu

Khoảnh khoắc: hai chị em bắt cặp, thực hiên động tác bê đỡ khi múa ngẫu hứng.
khi ấy 2 ce rất cùng nhịp, cùng đà nên cú nâng rất nhẹ và chắc, sự tiếp xúc giữa hai người rất êm và thấm. Hơi thở nhẹ, yên.
Hình ảnh chị rất gần, rất nét, mái tóc nâu, xoăn và dày; bả vai tròn, gồng lên để nâng em. Khuôn mặt hơi cau lại, tập trung.
Ánh đèn rọi vàng như nắng, ánh lên, tràn trên cánh tay, xuyên qua những sợi tóc.
hình ảnh căn phòng, các bạn học chạy quanh như trò chơi đu quay hồi bé. Hình ảnh ấy chỉ lưu lại rất mờ, rất nhẹ.
Có những tiếng ì ào, tiếng nhạc nhẹ nhàng nhưng không rõ nét trở thành một cái gì đó rất im, rất tĩnh.
Khi hạ xuống, sàn gỗ nâu rất mềm. Cả bàn chân ôm chắc trên mặt sàn, vững vàng

Tháng 12 năm 2018, Pham Minh Tu

It was when she lifted me up during our first improvisation dance practice.
Her breathing was gentle and calm.
She was so close to me that I could even see the texture of her curly hair and tensed arm muscle.
Her frowning face showed how much she was focused.
The lighting alike to that of sunlight smeared on her skin and face.
The studio and the people were spinning hazy like a shadow play.
There was sound in the room but I certainly could not hear.
Everything seemed stopped in silence.
When she put me down, the wooden floor was so comfortable, and it absorbed my feet in total preparation.

December 2018 Pham Minh Tu

02 HYEJEONG OUT

초등학교 2학년이었던 늦은 오후, 친구 두 명과 길을 걸어가고 있었다.
맞은편에서 석간신문 배달을 마치고 신문배달용 손수레를 끌고 오는 엄마가 보였다. 가슴이 철렁하면서 얼굴이 살짝 붉어졌다. 잠깐 시선을 아래로 내렸지만 작고 머뭇거리는 목소리로 “엄마”라고 불렀다.

그날 저녁 식사 때 엄마는 아빠에게 “신문배달을 마치고 가는데 혜정이가 친구들이랑 맞은편에서 걸어오고 있었어. 나는 모른 척 할 줄 알았는데 그래도 아는 척을 하더라고.”라며, 연하게 미소 띤 얼굴로, 느리고 편안한 목소리로 말했다.

2019년 2월 윤혜정

It was late afternoon and I was second year in elementary school. I was walking down the road with two of my friends.

I saw my mom coming from the opposite side dragging her delivery cart after the evening newspaper delivery.

My heart sank and my face turned slightly red.

For a moment, I lowered my eyes then, I called out, “Mom” in a small and hesitant voice.

During dinner that day, mom told dad, “When I was coming back from delivering the newspapers today, I saw Hye-Jeong walking down the street across from me with her friends. I thought she would pretend she doesn’t know me, but she said hi,” in a relaxed voice with soft smile on her face.

February 2019 Hye-jeong Youn

03 ANH OUT

어느 날 밤, 나는 부모님 집에 갔다. 엄마가 저녁식사 준비를 하는 동안 내가 동의할 수 없는 이유들로 여느때와 같이 잔소리를 했고 곧 싸움으로 번졌다.
너무 격렬했던지라 나는 그녀를 보지도 그녀의 말을 듣지 않으려 노력했다. 나는 프라이팬과 그녀의 요리를 보고있었다.  재료들은 프라이팬 안에서 휘저어지고 있었고, 나는 불편한 감정이었다. 우린 가스불에 너무 가까이 서있었고, 불은 너무 뜨겁게 느껴졌고, 기름기 가득한 냄새가 나며, 바깥에선 스쿠터 타는 사람들의 소리가 나고, 이웃집의 클럽식 EDM음악은 너무 컸다. 하지만 난 아무것도 들을 수 없었다. 머리속으로 나는 프라이팬 위의 재료들을 되뇌었다 : 양파, 기름, 겨자잎, 고기, 양파, 기름, 겨자잎, 고기, 양파, 기름, 겨자잎, 고기.

2018년 12월 Le Quynh Anh

Một tối nọ tôi về thăm bố mẹ. Như thường lệ, trong lúc mẹ đang nấu cơm, mẹ than phiền về tôi, tôi và mẹ cãi nhau to. Đến nỗi tôi tránh nhìn mặt mẹ hay nghe những lời nói của mẹ lúc đó. Tôi nhìn vào cái chảo, vào thức ăn mẹ đang nấu. Những món thức ăn lẫn lộn đảo qua đảo lại trong chảo cũng như chính cảm xúc của tôi đang bị khuấy lên hỗn độn vậy. Tôi và mẹ đứng gần cái bếp, hơi nóng từ lửa phả ra rát mặt, mùi thức ăn nặng dầu mỡ bám vào thành khứu giác váng cả đầu, tiếng xe cộ qua lại ngoài đường cùng tiếng nhạc xập xình bên hàng xóm ồn ào nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Tôi đang lẩm nhẩm trong đầu: Hành, tỏi, dầu ăn, rau cải, thịt bò. Rau cải, hành, tỏi, dầu ăn, thịt bò. Dầu ăn, thịt bò, rau  ải, hành, tỏi.

Tháng 12 năm 2018 Le Quynh Anh

One night, I went to my parents’ house. While my mother preparing a dinner, she nagged me as usual with reasons that I cannot agree with, and it became a quarrel. Since it was too intense, I tried not to look at her or listen to her. I was looking at the frying pan and food. The ingredients on the frying pan were stirred, and I felt obnoxious. We were too close to the stove, the fire was too hot, the air was full of oily smell, there was a sound of scooter outside, and the neighbor’s classic EDM music was too loud. However, I could not hear anything. I was going over the ingredients on the pan over and over in my head. Onion, oil, mustard leaf, meat, Onion, oil, mustard leaf, meat, Onion, oil, mustard leaf, meat…

December 2018 Le Quynh Anh

04 OKSU : THUY OUT

“반미”는 사이공에서 대표적인 음식입니다.
어디에서나 언제나 사 먹을 수 있고, 야외에 갈때 쉽게 가지고 다닐 수 있습니다.
만드는 방법이 매우 쉬워서 이렇게 처음 만나는 사람들이 같이 만들어서 금방 먹을 수 있습니다.
같이 앉아서 만들어봐요.
재료는 바게트, 오이, 토마토, 양파, 고수, 절인 당근과 무를 기본으로 소스는 마요네즈, 칠리, 간장을 준비하고
취향에 따라 베트남 소세지, 참치, 불고기, 계란을 준비합니다.
먼저 바게트 한쪽을 가른 후,
바게트 안쪽에 마요네즈 소스 바르고,
베트남 소세지, 토마토, 오이, 양파 등을 얇게 썰어 넣고,
새콤달콤하게 절인 무와 당근을 넣고,
향이 좋은 고수를 넣고,
특별한 간장 소스와 살짝 매운 칠리 소스를 뿌려서 완성합니다.
이제 먹기 좋은 크기로 잘라서 맛보면 됩니다.

2018년 12월 여옥수

“Bánh mì thịt ” là món ăn đặc trưng ở Sài Gòn.

Ở đâu hay bất cứ nơi nào chúng ta cũng có thể mua và thưởng thức. Nhất là khi đi dã ngoại.
Cách làm rất đơn giản ạ. Lần đầu gặp nhau thế này chúng ta cũng có thể làm và thưởng thức ngay được ạ
Chúng ta cùng ngồi xuống và làm thử nhé.

Nguyên liệu cơ bản gồm có bánh mì, dưa leo, cà chua, củ hành, ngò, dưa chua, nước tương và tương ớt
Tùy theo khẩu vị của từng người có thể thêm chả lụa, cá mòi, thịt nướng, hột gà op la..vv

Đầu tiên chả lụa, cà chua, dưa leo, củ hành, tất cả nguyên liệu điều cắt mỏng. Sau đó mổ một bên bánh ra, phết bơ điều vào trong bánh và cho từng nguyên liệu vào, cho thêm chút đồ chua, ngò, đặc biệt là nước tương và tương ớt.
thể là chúng ta đã hoàng thành ạ.

Và bây giờ chúng ta cắt bánh vừa ăn và mọi người có thể thưởng thức được rồi ạ

Tháng 12 năm 2018, Ok-su Yeo

Banh mi is a representative food of Saigon.
You can buy it anywhere, anytime. It is easy to bring it with you when you’re out.
It is very easy to make that you quickly make and eat it with people you’ve met for the first time like this.
Let’s make a Banh mi.

The ingredients are a baguette, cucumber, tomato, cilantro, brined carrot and pickled radish, mayonnaise, chili, and soy sauce.
You can prepare [extra ingredients such as] Vietnamese sausage, canned tuna, marinated beef in Vietnamese style, eggs as you like.

First, cut the baguette in half.
Spread mayonnaise on one side.
Slice Vietnamese sausage, tomato, cucumber, onions and place them in the baguette.
Put the sweet and sour carrot and picked radish,
some fresh cilantro.
To finish it off, put this special soy sauce and chili.
Now, let’s cut this Banh mi into a good size to eat, and taste it.

December 2018 Ok-su Yeo

05 SEOL OUT

1. 이 교실은 다른 교실들 보다 크다. 오후 5시쯤 되었을까 싶다. 두껍지 않은 녹색 커튼이 해의 잔상만 머금는다. 교실은 어둡고 내 자리는 가장 안쪽의 교탁 옆이다. 다 못 친 커튼 사이로 삐져나온 햇살이 길고 나는 그제야 바닥에 쪼그려 앉는다.

2. “어제 B는 교무실에 왔다가 울고 갔어.”

부러진 발목으로 서 있는 것 같은 느낌을 받는다. 기다려서 왔던 저녁이 까맣고 바닥은 따뜻한데. A의 눈빛이 차갑다. 무섭다. 나는 여기에서, 나를 해명해야 하는 건지 모르겠어서, 안타깝다는 듯 얼굴의 윗부분만 일그러트린다.

3. 겨울. 다시 따뜻한 바닥에 둘러모여 앉아있다. 가벼운 목소리들이 오가고 아랫배가 땡겨온다. 옆에 있던 D가 내 핸드폰을 만지작거리더니 액정필름을 뜯어버리려 한다. 나는 놀란 표정으로 덥석 그의 손을 저지한다. 그냥 떼버리라니까. 반쯤 벗겨진 필름에 온갖 먼지가 붙어 화면이 안 보인다. 다시 붙을 수 있다는 것처럼 나는 핸드폰을 평평하게 누른다.

2019년 1월 윤설

1. This classroom is bigger than the others. I think it’s around 5 P.M. Only the green curtain that is not too thick, wears an afterimage of the sun. The classroom is dark and my seat is in the most innermost spot next to the teacher’s desk. The sunlight stretches out from a slightly opened curtain. At last, I scooch down.

2. “Yesterday, B cried after visiting the teacher’s room.”

I feel like as if I’m standing up with a broken ankle. The evening I longed for is dark and the floor is warm. But the look in the A’s eyes is cold. It’s scary. Standing here, I don’t know if I should explain myself or not. I only squint my upper face with pity.

3. Winter. Once again, we are sitting in a circle on the warm floor. Mere exchanges of voices are made and I get a cramp in my lower belly. D sitting next to me who was toying with my mobile phone tries to remove the protective film. I stop his hand with a surprised look. He says, “I told you to just remove it.” The half-torn protective film is covered with dirt that it makes it hard to see the screen. I press the film flatways as if I can stick it again on my cell phone.

January 2019 Seol Youn

06 MIRA OUT

2001년 겨울 1월 합숙소. 아침. 큰 바늘이 6과 7사이 작은 바늘이 8과 9사이.
주섬주섬 녹색 잠바를 걸치고 꽃무늬 양말을 신고 합숙소 문을 연다. 찬바람이 쑤욱 들어온다. 회색빛의 하늘이 처음 눈에 들어온다. 그리고 들리는 소리 똑 똑 똑.

나는 무심코 소리 나는 곳으로 발걸음을 옮긴다. 어? 소리 나는 곳 앞에 니가 앉아 있다.

너도 나의 발소리를 들었는지 뒤를 돌아본다. 너와 나는 눈이 마주친다.

“ 왜 이렇게 일찍 일어났어? ” 니가 말한다. 나는 멋쩍게 양 입꼬리가 살짝 올라간다. 나는 너의 옆으로 가서 앉는다. 하얀 나의 입김, 하얀 너의 입김이 만나 연기처럼 피어오른다.

어느새 똑똑똑 소리는 똑또르르 똑또르르 또르르르 또르르르 르르르르 변한다.

너는 말한다. “ 소리가 청명해. 물도 청명해. 이렇게 추운데… 살아있어. ”

나는 “ 너무 크게 들린다 ” 너에게 처음으로 말을 건넨다. 너와 나는 그냥 그렇게 소리를 듣는다. 그렇게 나는 너의 소리를 나의 달팽이관에 담았다.

2019년 2월 이미라

Winter. January, 2001. Training center. Morning. The longer clock hand between 6 and 7 and the shorter clock hand between 8 and 9.

One by one, I put on a green jumper, flower patterned socks, and open the training center door. Cold wind blows through the door. The gray sky is the first thing that catches my eyes. Then a sound, drip-drip.

Without thinking, I start walking towards where the sound is coming from. Huh? You are sitting in front of the place where the sound is coming from.

You turn around as if you’d heard my footsteps. Our eyes meet.

“Why did you wake up so early?” You ask. Feeling awkward, the corner of my lips slightly draws up. I sit next to you. My white breath meets your white breath and billow like a smoke.

The sound, drip-drip becomes dri——-p dri———-p dri——–p

You say, “That sound is clear. The water is also clean. It’s alive despite of the icy weather.”

“It’s quite loud,” I speak to you for the first time. You and I just listen to the dropping sound.

I saved the sound of you into my cochlea.

February 2019 Mi-ra Lee

07-1 JINA OUT

깊다.
깊은 어둠속에 있다.

없다. 우리의 사진에 나도, 여자도, 스피커도

소화전을 열어본다, 차갑다, 쿠르르쾅, 없다.
소화전 위의 문도 열어본다. 없다.

번뜩, 현관문을 지나다 기억이 났다.
뒤적여본다, 없다. 아무것도, 여자도 스피커도, 기대도
혹시나 했던 기다림이 없음으로 끝이 난다
약간의 투덜거림, 잘 잊어간다고 생각한다.
희뿌연 것들을 후후 불어가며 무언가를 찾고 있다.
없을걸 알지만 있을지도 모른다는? 그것을 찾는다고 딱히 반가울 것 같지만은 않지만.

깊다. 깊은 어둠속에서 있다.

아무렇지 않게 현관문을 연다.
무얼 찾냐는 엄마의 물음을 대충 넘기며,
그녀의 기억도 대충 넘긴다.

2018년 12월 박진아

Sâu thẳm.
Bóng đêm sâu thẳm

Không, tấm hình chúng tôi, phụ nữ, không.

Mỡ bình cứu hoả xem, lạnh, tiếng động lớn, không
Trên bình cứu hỏa mo ra. Không.

Bỗng nhiên, đi ngang qua cửa, tôi nhớ lại
Lật tung mọi thứ, Không thấy gì hết, kể cả phụ nữ và cái loa. Đợi

Có khi nào có ai đợi, không cũng như kết thúc
Lầm bầm, tôi nghĩ quyên đi
Huuu thối đi cái gì đó mơ mơ ao ao có cái gì đó quay về.
Tuy biết rằng không cũng có khi có? Tìm cái đó nếu như có thì sẽ rất vui.

Sâu thẳm. Trong bóng đêm sâu thẳm
Mở cửa một cách vô thức
Tìm cái gì? Mẹ hỏi tôi trả lời bân quơ
Tôi lại bân quơ nghĩ về cô ây và cũng có thể không vui

Tháng 12 năm 2018, Park Jina

Deep.
(It) is, in deep darkness.

There is nothing. Nothing, no woman, no speaker, no expectation.

There is nothing. Not me on our photo, not her, nor the spear.
I open the fire hydrant box. It’s cold. Bang. There is nothing
I open the upper door of the fire hydrant box. It’s not there.

Suddenly! I remembered as I passed the front door.
I rummage through my stuff. It’s not there. Nothing, the woman nor the speaker, expectation neither.
My lingering feeling of waiting ends in nothingness.
I mutter a little. I think I’m doing well getting over it.

I’m blowing on something hazy in search for something.
I know it’s not there but, maybe it’s there.
Well, finding that may not be that pleasant anyways.

Deep.
(It) is, in deep darkness.

Open a door as if nothing happened.
Like I disregard my mother questioning what I’m looking for,
I disregard the memory of her.

December 2018 Jina Park

08 KYUNGHWA OUT

내가 보낸 카톡 창의 숫자 1일 사라지지 않는다. 전화도 받지 않는다. 3일째다. 그녀를 찾아간다. 그녀가 없다.

다음날 다시 그녀를 찾아갔지만, 이번에도 없다. 이틀 뒤 발걸음을 재촉하며 그녀를 다시 찾아간다.

안부를 먼저 물어본다. “잘 지냈니? 연락이 안돼서 왔어.”

그녀는 나의 시선을 피한다. 그녀는 몸이 아팠다고 한다.

“그랬구나…” 잠시 정적이 흐른다.

자리에서 일어서는 나를 그녀는 현관문까지 배웅한다.

뒤돌아 오는 등 뒤로 문 닫히는 소리는 들리지 않는다.

나는 가벼운 발걸음으로 현관문과 멀어진다.

2019. 2. 이경화

Number 1 on the my kakao messenger window does not disappear.

She’s not even answering her phone.

It’s been 3 days.

I visit her.

She is not there.

The next day, I visit her again, but she’s still not there.

2 days later, I visit her in hurry.

I first ask her if she’s well.

“How are you doing? I came here because I couldn’t reach you”

She avoids my gaze.

She says she was sick.

“I see…”
A moment of silence.

She sees me to the door.

I cannot hear the door closing behind me.

I walk away from the door with feeling of relief.

February 2019 Kyung-hwa Lee

09 ARA OUT

매를 맞는 동안 시간이 얼마나 흘렀을까…
방 안은 이미 어두워졌다.
할머니가 빨아준 옷에서는 늘 걸레냄새가 났는데,
매를 맞는 동안 땀이 났는지 걸레냄새가 피어올랐다.

그날 밤, 캄캄한 방에 모로 누운 뚱뚱한 할머니의 뒷모습이 벽처럼 느껴졌다.
할머니는 이미자의 여자의 일생을 흥얼거렸다.

그 소리가 아직도 귀에 쟁쟁하다.

2018년 12월 조아라

Trong khoảng thời gian bị đòn biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua…
Trong phòng trở nên tối dần
Bà giặt quần áo của tôi lúc nào cũng có mùi giẻ lau
Mỗi khi bị đòn đổ mồ hôi mùi mồ hôi và giẻ lau pha lẫn

Vào một buổi tối, bà nằm trong một căn phòng tối om cơ thể bà mập và to tôi cảm giác như một bức tường
Bà tôi thường nghêu ngao hát bài của I Mi Cha ” Cuộc đời phụ nữ ”

Những âm thanh đó cứ vang vang trong đầu tôi

Tháng 12 năm 2018, Jo Ara

How long has it been since the beating began?
The room was already dark,
The clothes washed by my grandmother always smelled like a mop.
Maybe I was sweating when getting beaten. The musty smell of mop spread.

That night, the back of my overweight grandmother lying on her side in the dark room looked like a wall.
She hummed ‘Life of Women’ by Mi-ja Lee.

Her humming is still ringing in my ears.

December 2018 Ara Jo

10 NAMRYEONG OUT

그녀는 여자아이의 검고 긴 생머리를 곱게 빗어주었다. 매일 아침 작은 의식처럼 머리를 만지며 찬송가를 읊조리곤 했다. 아직도 기억이 난다. 어느덧 긴 머리는 또 다른 아이의 형상이 되었다. 꾸준한 사랑이었다.
여자아이는 스스로 머리를 빗고 묶게 되었다. 그녀의 작은 의식은 사라지게 되었다.
미용실에 울음소리가 가득 찼다.
미용사의 애조가 담긴 얼굴과 반대되는 움직이는 가위와 손, 가만히 앉아 소리지르며 울고 있는 여자아이, 표정이 없는 얼굴로 지켜보고 있는 그녀.
사랑이 잘려나갔다. 그것은 더 큰 사랑이었다고 한다.

2018년 12월 김남령

Cô ây gọi đầu cho con gái của minh sau đó chải đầu thật đẹp cho con. Tham gia thánh lễ và giọng hát ngân nga nó in vào ký uc tôi. Vào một ngày nọ mái tóc dài của tôi thay đổi thành một đứa trẻ khac. Thường xuyên yêu thương
Muốn trở thành một đứa bé gái tự mình chải tóc và cột tóc cho mình. Những nghi lễ hoàn toàn biến mất. Tôi khóc rất nhiều trong hiệu làm tóc.
Người thợ làm tóc có khuôn mặt buồn và sự phản đối bắt đầu chuyển động kéo và bàn tay. Tiếng la ngồi yên và tiếng hét của bé gái. Và một khuôn mặt không có biểu cảm đang chăm chú nhìn.
Giống như cắt đi sự yêu thương. Đó cũng chính là sự biểu thị sự yêu thương

Tháng 12 năm 2018, Kim Nam-ryeong

She combed the young girl’s long black hair. She hummed a hymn while combing the girls’ hair everyday as a small morning ritual. I still remember. One day, the long hair became another aspect of the girl. It was endless love.
Eventually, the girl became able to comb and tie her hair by herself. [The mother’s] little ritual is faded away.
The salon was filled with cries.
Contrary to the sad face of the hairdresser, her hands and the scissors moved fast, the girl was crying out loud sitting yet, without moving. [The mother] l was staring at her with emotionless face.
The love got cut out. That was much bigger form of love.

December 2018 Nam-ryeong Kim

11 DONGYOUNG OUT

9월달 가을 사람이 많았던 한강에 오후 5시

나는 귀에 이어폰을 꽂고 볼륨을 최대로 올렸다

사람은 많았고 그중 내가 아는 사람은 없었다

그때 내가 들은 노래는 한숨 이라는 노래였다

작은 한숨 내뱉기도 어려운 하루를 보냈다는걸 안다는 노랫말

뻣뻣했던 몸의 긴장이 풀려 축 쳐졌다.

내 이어폰은 내 귀에만 소리를 들려주었고

바깥의 소리는 안들리게 막아주었다.

2019년 1월 황동영

Autumn in September. At crowded Han River Park at 5 P.M.

I put on the earphones and turned up the volume to the max.

There were a lot of people but nobody I knew.

The song I was listening to was “Breathe.”

The lyrics saying, “I know you had a day too hard to even take a little breath.”

My tensed body became relaxed and loosened.

My earphones allowed the sounds to be heard only by my ears.

It protected me from the outside noise.

January 2019 Dong-young Hwang

12 LINH OUT

따뜻한 새해 전 날, 나는 땅에서 피는 연꽃이 그려진 리-씨(돈을 넣어 주는 봉투)를 할머니에게 드렸다. 할머니는 눈이 잘 안보이기 때문에 엄마는 그녀에게 물었다. “린이 그린 게 뭔지 알아?” 굽은 허리로 그녀의 침대에 앉아 눈을 가늘게 뜨고 리-씨를 눈 앞에 가져다 대었다. 그녀의 눈썹이 ^ 모양으로 올라가며, 하하하 웃음을 터뜨렸고, 웃느라 몸이 흔들렸다. 그 순간 나는 새해 첫날의 밝은 햇빛속에 꽃이 피는 듯한 따스함을 느꼈다

2018년 12월 Tran Hai Linh

Trong không gian ấm cúng của ngày mùng 1 tết, tôi mang biếu bà chiếc lì xì có vẽ hình bà đang tưới những cây hoa sen đất. Vì mắt bà mờ không thấy rõ, mẹ tôi hỏi” bà biết cái Ly nó vẽ gì đây không? Bà ngồi trên giường với chiếc lưng còng, đôi mắt nheo lại lâu và vươn đôi tay ra đón lấy chiếc phong bao và kéo chiếc lì xì gần mắt. Đôi lông mày hình ^ bỗng rướn lên và tiếng cười phá lên HAHAHA, thân hình bà lúc ấy rung lên thật đã. Thời khắc đó tôi cảm nhận được sự ấm áp, bừng sáng tươi mới như ánh nắng của ngày đầu năm mới, sự bình an, và tràn đầy sức sống như những khóm hoa kia đang vươn mình khoe sắc nở

Tháng 12 năm 2018, Tran Hai Linh

On the warm day before the New Year’s Day, I gave my grandmother an envelope (for new year’s allowance money) with my drawing of ground lotus. Because her eye sight was not good, my mom asked her, “Can you recognize what Linh drew?” She was sitting on a bed with her back hunched, and with squinted eyes, she moved her face to close to the envelope. She burst into laughter as her eyebrows raised in a shape of ‘^’. Her body shook from her laughter. I felt warmhearted like a flower blooming under new year’s sun light.

December 2018 Tran Hai Linh

13 NAMRYEONG IN

그녀는 감사라는 말을 쓰기를 좋아했다. 안경 너머로 보이는 큰 눈속에서는 여린 눈물이 자주 흘렀다. 어느샌가 키가 조금 줄었다. 162cm쯤 되려나..
도톰한 입술과 살짝 그을린 피부에는 화장기를 찾아 볼 수 없다. 머리카락이 짧다. 곱슬이라 그런지 늘 펌을 한 모양같다. 흰머리가 좋아지기 시작했다고 한다. 염색하기를 그만 두었다. 머리가 희끗하다. 몸이 아팠다. 살이 많이 빠져 제법 야위었으나 그래도 건강해보인다. 언젠가부터 내옷을 입을 수 있게 되었다. 치마와 구두가 아닌 청바지와 운동화를 사기 시작했다. 약간은 나이 든 소년같아 보인다.
1964년 1월 28일생, 여전히 늘 행복하다고 얘기한다. 그녀는 나의 어머니이다.

2018년 12월 김남령

Bà hay nói cảm ơn.
Chúng tôi đã từng nhìn thấy nhiều lần bà khóc, qua cặp kính. Nước mắt rỉ ra từ đôi mắt to.
Theo tuổi tác, chiều cao của bà giảm dần, bà chỉ còn cao khoảng 1m62.
Bà có đôi môi dày, làn da rám nắng, không hề trang điểm.
Mái tóc ngắn, xoăn tự nhiên trông giống như được làm trong tiệm.
Bà nói rằng bà bắt đầu thấy yêu thích mái tóc bạc của mình.
Và bà dừng nhuộm tóc.
Giờ mái tóc của bà đã nhuốm bạc nhiều hơn.
Bà từng bị ốm.
Bà bị giảm nhiều cân và trở nên gày hơn trước. Tuy vậy trông bà vẫn rất khỏe.
Tôi không biết tự bao giờ, bà có thể mặc vừa áo của tôi.
Bà bắt đầu mua quần jean, giày thể thao, chứ không phải váy, giày nữ tính.
Trông bà thật sự giống một chàng trai trưởng thành.
Bà sinh ngày 28 tháng 1 năm 1964 và bà vẫn cảm thấy niềm hạnh phúc.
Đó là mẹ của tôi.

Tháng 12 năm 2018, Kim Nam-ryeong

She always said, ‘Thank you’.
Tears had often fallen from her big eyes beyond her glasses.
Before she knew, she shrunk. Probably, around 162cm or so. She has plumped lips, a little tanned skin with no trace of make-up. Short hair. Because she has naturally curly hair, it always looked like she got a perm. She said she became to like gray hairs. She stopped dying her hair. Gray hair. She’s weak. Lost quite a lot of weight, but still seems healthy. For some time, she was able to wear my clothes. She now wears jeans and running shoes rather than skirts and shiny shoes. She kind of looks like a boy who had aged a bit. Born on January 28th, 1964. She always says she’s happy. She is my mother.

December 2018 Nam-ryeong Kim

14 LINH IN

나의 할머니는 90살 가까이 되고, 시골에서 혼자 산다. 자식들은 그녀를 가끔 방문할 뿐이다. 그녀는 둥근 얼굴, 넓은 등, 통통한 체형, 특히 ^ 모양의 눈썹을 가지고 있고 5블럭이나 떨어진 누군가를 부르거나 사나운 개로부터 나를 보호하려 할 때처럼 큰 목소리로 말한다. 나이가 많아서 더이상 잘 볼 수 없고, 그녀의 등은 많이 굽어 쉽게 움직일 수 없기 때문에 휠체어를 탄다. 주름이 많은 손으로 자식들을 키웠으며 여전히 온 가족을 위해 종종 짱아찌를 담근다 : 야채를 썰고, 양념을 하고, 버무리고, 모두 그녀 혼자 한다. 그녀는 집에 땅에서 피는 연꽃을 많이 키운다.

2018년 12월 Tran Hai Linh

Bà tôi năm nay đã gần 90 tuổi, sống một mình ở quê, con cái ở xa thi thoảng mới có thời gian về chăm nom bà. Bà có khuôn mặt tròn, cái lưng to, dáng người đầy đặn, giọng nói vang sang sảng và đặc biệt là chiếc lông mày hình dấu ^. Do tuổi cao nên đôi mắt của bà đã mờ, lưng bà còng nên việc đi lại rất khó khăn nên hằng ngày bà phải di chuyển bằng xe đẩy. Đôi tay bà nhăn nheo những nếp nhăn, chính đôi tay ấy đã nuôi những người con khôn lớn, và cho đến bây giờ đôi tay ấy vẫn thường xuyên bê đá, xóc cà, nhén muối cẩn thận để nén cà cho cả nhà ăn. Bà trồng rất nhiều cây hoa sen đất, tôi yêu loài hoa này, vì mỗi lần thấy nó là tôi nhớ về bà, nhớ về gia đình với tràn ngập sự hạnh phúc, sum vầy và bình an.

Tháng 12 năm 2018, Tran Hai Linh

My grandmother is almost in her 90’s, and lives alone in a country side. It’s just her children visiting her from time to time. Her round face, wide back, little bit chubby body, she especially has ‘^’ shaped eye brows, and speaks very loudly as if she is calling someone about five blocks away or as if she is trying to protect me from a fierce dog. Her eye sight is bad because of her age, so she cannot see well. Since she cannot move easily with her hunched back, she rides a wheelchair.
She raised her kids with her wrinkled hands. She still makes Vietnamese pickles for her family.
Cutting up vegetables, making sauces, mixing them, she does everything on her own. There are a lot of ground lotus in her  garden.

December 2018 Tran Hai Linh

15 SOOHYUN IN

옛날에 창고로 쓰인, 문을 안에서는 잠글 수 없는 아주 조그마한 지하방. 가스는 들어오지 않아 차가운 수돗물만 파란 호스로 나오는, 곱등이가 나오는 지하방. 어쩌다 보니 초등학교 6학년 말부터 엄마랑 같이 살지 않았다. 혼자 중학교 1학년 때 친구네 집에서 놀다 새벽 2시~3시 쯤에 아무도 없는 캄캄한 지하방에 홀로 들어갔다.

그럼에도 집에 있을 수 밖에 없을 땐, 한밤중에 막내 이모에게 받은, 거의 고장나 몇 개의 채널만 들리는 라디오를 들었다. 라디오를 듣다 문득 무언가 떠오르면 학교에서 글짓기 대회 상품으로 받은 노트를 폈다. 회색 노트의 스프링은 조금 빠졌고 하드 커버 임에도 가에가 벗겨졌다.

쓰는 글씨는 똑바르다가 감정이 들어가면 괴발새발이 되었다가 말로 표현할 순 없을 때 그림을 그렸다. 아주 낮은 앉은뱅이 상에 그림을 그리면 허리가 아팠지만 나의 감정을 도저히 표현할 길이 이것 밖에 없기에 허리가 아픔에도 그림을 그렸다.

2019년 1월 전수현

A tiny basement that cannot be locked from inside used as a warehouse before. A basement full of crickets without a gas facility that only cold water comes out of a blue hose. I happened to not live with my mom since I was 13 years-old. When I was in my first-year middle school, I came back alone to this very dark basement 2 or 3 in the morning after playing at my friend’s house where there was nobody around.

Nevertheless, when I had to stay home, I listened to the radio from my aunt that only had just few stations working in the middle of the night. When an idea suddenly came to my mind while I was listening to the radio, I opened up my notebook that I got as a prize from a writing contest at school. That gray notebook spring fell off a bit, and even thought it was a hard cover, the corners were peeled off.

My handwriting that had started off neatly became messy along with the change in my emotion. When it became impossible to express myself in writing, I started to draw.

Drawing while sitting at a very low table hurt my back. However, there was no other way to express my emotions that I continued to draw despite it hurt my back.

January 2019 Soo-hyun Jeon

16 JINA IN

여자. 키는 155정도 약간 통통한 체격으로 뒷모습은 웰시코기를 닮았다. (월월)
1986년생, 빠른 생일. 술은 즐기지 않고 담배는 아직 피지 않는다. 검은 머리카락, 흰 새치가 드문드문 나 있다. 바람에 날린 단발머리 스타일. 하얀 얼굴에 한쪽 눈에만 쌍꺼풀이 있다. 오똑한 코. 도시적인 옷차림과 쉬크한 눈빛. 옷은 매일 다르게 입지만, 악세사리는 거의 매일 같다. 금색-은색, 귀걸이-목걸이-반지, 화려하지 않은 악세사리 여러개를 착용한다.
평소엔 렌즈를 낀다. 잠들기 전에 세안을 하고 안경을 낀다. 짙은 아이라인을 지우면 꽤나 순둥해진다. 누군가는 그 모습이 교수 같다고 했다. 성격은 내성적이고, 친해지는데 시간이 걸리는 편이다. 늘 배려하고, 똑 부러지는 성격. 친해지면 장난을 많이 치고 애교가 많아진다. 기분이 좋을 땐 꺄르르꺄르르- 아이처럼 웃는다. 두 팔을 들고 엉덩이를 흔들며 춤을 춘다.
반스 운동화를 즐겨 신는다.

2018년 12월 박진아

Người phụ nữ,
Bà cao khoảng 1m55. Dáng người đầy đặn. Nhìn từ phía sau, bà trông giống dáng một chú chó corgi (gâu gâu). Bà sinh năm 1986. Bà không hề uống rượu hay hút thuốc. Mái tóc bà màu đen, ngắn ngang vai kiểu bob, bay bay trong gió, thỉnh thoảng có một sợi bạc . Làn da sáng, có 1 bên mắt 2 mí. Bà có một chiếc mũi cao, hếch lên một cách tự tin. Bà ăn mặc khá hợp thời và có vẻ ngoài cá tính. Trang phục hàng ngày của bà thường khác nhau nhưng lại luôn dùng cùng một thứ đồ trang sức: vàng, bạc, khuyên tai, vòng cổ, nhẫn. Dù bà đeo trang sức bằng bạc nhưng không hề tạo cảm giác fancy.

Hàng ngày, bà hay đeo kính áp tròng. Trước khi đi ngủ, bà tẩy trang và đeo kính. Khi bà tẩy đi nét kẻ mắt, trông bà khá dễ mến.
Có một vài người nói hình ảnh này của bà trông như một giáo sư.
Bà là người hướng nội, cần thời gian để có thể trở nên gần gũi với bà. Bà là người thông minh, rộng lượng. Khi chúng tôi ở gần bà, bà hay kể chuyện cười và thể hiện sự vui tính của mình. Khi bà cảm thấy vui, bà cười như một đứa trẻ (á hahaha )
Bà hay nhảy múa với động tác vẫy tay và lắc hông. Vans là nhẵn hiệu giày bà thích sử dụng

Tháng 12 năm 2018, Park Jina

Woman, Her height about 155cm.
Little chubby, and her back side reminding me of a Welsh corgi. (woof woof)
Born early in 1986, does not like alcohol, have never smoked yet.
Black hair, prematurely gray hairs are scattered. Bobbed hair curled outwards as blown by the wind.
She only has one double-eyelid on one side. Prominent nose. City girl fashion style with chic look in her eyes. She wears different clothes every day but the accessories are almost always the same.
Gold-silver, earrings-neckless-ring, wears many of simple shaped accessories.
She usually wears contact lenses. She wears glasses after washing her face before going to bed. If she removes her eyeline, she looks quite naive.
Someone said that she looks like a professor.
She is introverted and needs time to become close.
Always concerned of others, and sharp.
Once you become close to her, she becomes playful and quite charming.
When she is pleasant, she laughs like a kid.
Raises both her arms, and dances as she shakes her hips.
She likes to wear Vans sneakers.

December 2018 Jina Park

17 OKSU : THUY IN

나는 누워서 눈을 뜨고 엄마를 관찰했다
엄마가 옷을 입고 장바구니 옆에 쪼그리고 앉아 눈물을 흘린다. 엄마가 나를 등에 업고 아빠 모르게 집을 떠난다
따르릉 시클로 소리, 비와 바람 소리, 조용하고 컴컴한 새벽에 엄마와 나는 함께 시클로를 타고 고속버스 정류장에 갔다.
내가 춥지 않게 엄마가 나를 안아주었다.
“엄마 몸은 따뜻하고 내가 좋아하는 그 냄새가 난다.”
오래된 버스를 타고 시골에 가다보니, 갑자기 차 안에서 어느 할머니 목소리가 들린다
“빨리 가요, 왜 거북이처럼 느리게 가요?”
그 말이 들리고, 바로 뒤에 차 사고가 나서 강물에 빠질 뻔했다.
다행히 강물에 빠지지 않게 강 근처에 있는 나무들이 막았다.
모두 무사했다
혼란스러운 순간, 사람들 울음 소리가 들리기 시작했다
기사님이 어린 나를 먼저 구해줬다.
엄마가 나한테 사준 구두 한 짝이 사라졌다. 빗물 때문에 우리는 추웠고 나는 울며 계속 구두를 달라고 했다.
엄마가 장바구니를 들고 나를 업어주었다.
나를 업고 할머니 댁에 도착할 때까지 베트남 자장가를 불러줬다
(자장가 내용) “나무 다리가 너무 약하니 엄마가 손을 잡고 다리를 건너 데려다줄게. 우리딸은 학교를 가고 엄마는 인생을 찾아 갈게”
추웠던 날씨, 빗소리, 엄마의 슬픈 목소리, 바람 소리가 지금까지..
그 장바구니를 보면 엄마의 슬픈 모습이 떠오른다.

2018년 12월 여옥수

Đầu tiên không gian tình lăng, tiếng gà gáy buổi sáng tiếng mưa lách tách tiếng gió ngoài cửa sổ tiếng ngái của ba ..tiếng bước chân nhè nhẹ của mẹ
tiếng sột soạt co sát của quần ao trong tinh mơ mẹ mặc ao dài ngồi bó gối bên chiếc giỏ cùng tiếng khóc thúc thích..
Sau đó mẹ âm thầm âm tôi đi khi ba còn ngái ngủ..
Mặt trời buồn cũng chẳng buồn lo dạng
Mẹ cống tôi đi và ru tôi ngủ trên lưng mẹ tôi nghe được hơi thở tiếng hát ru cùng hòa nhịp với tiêng mưa và gió..
Chiếc xích lô lọc cọc trong sương mờ mẹ ôm tôi cho bớt lạnh ra bến xe về ngoại..
Chúng tôi ngồi trên một chiếc xe đo nhỏ củ kỹ đầy ap người..
Bỗng nhiên có một giọng nói phát ra chạy xe gì mà chậm như rùa vậy … vừa dứt câu là xe bịt trơn trượt hẳn xuống sông..
May mắn xe được giữ lại nhờ những nhánh cây vệ đường cả đoàn xe thoát chết..
Tôi và mẹ may mắn nằm trên nên không bị xay xát chú tài xế cố lôi tôi ra khỏi xe
Lúc đó tôi bị mất chiếc guốc mẹ mới mua cho tôi khi chuẩn bị về thăm bà ..
Tôi và mẹ bị lạnh do mưa làm ước hết cả người
Tôi cư mãi khóc đòi chiếc guốc
Và mẹ cổng tôi đón xe khác về thăm bà ..chiếc giỏ xach đựng bánh mì của mẹ làm quà cho mọi người cũng bị sai sát ..
Trên đường mẹ cổng tôi về nhà mẹ hát ru tôi nghe
Di dau cầu dang đóng đinh
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học mẹ đi trường đời
Giọng hát buồn của mẹ hòa lẩn trong tiếng gió tiếng mưa lạnh lẽo theo tôi đến tận bây giờ..

Tháng 12 năm 2018, Ok-su Yeo

Lying down with my eyes opened, I observed my mother.
She puts her clothes squatting down beside the shopping and cries.
She carries me on her back and leaves the house without letting my father know.
Ting-a-ling, cyclo sound, and the sound of rain and wind. My mother and I took the cyclo to the express bus station at the break of dawn, silent and dark.
She hugged me to keep me warm.
“My mom is warm and has a scent I like ”
On our way to the country side on the old bus, a voice of an old woman suddenly came from inside the bus.
“Hurry up, why are you moving so slow like a turtle?”
Right after, an accident occurred that the bus almost got into the river.
Fortunately, the trees on the riverside prevented the bus from sinking in the river.
Everyone was safe.
In the middle of the chaos, people crying were heard.
The driver saved the youngest passenger, me, first.
I lost one of my shoes that my mother bought. It was cold because of the rain. I kept asking for my shoe in tears.
My mother gave me a piggy back as she was holding a shopping basket.
She sung a Vietnam lullaby to me with me on her back until we arrived at my grandmother’s house
(lullaby) “Because this wooden bridge is too weak, I will hold your hand until we cross the bridge. My daughter, you go to a school, and I will make the best out of my life.”
The cold weather, the sound of rain, my mother’s sad voice, and the sound of wind…
It still reminds me of my mother’s sad face when I look at the shopping basket.

December 2018 Ok-su Yeo

18 SOMIN IN

아빠의 여동생. 현을 떠올리면 그림과 스페인어, 그리고 바퀴벌레와 귀신이 생각난다. 현의 배는 불뚝 나왔으며 얼굴엔 기미가 많고 긴 머리는 중앙부터서서히 빠져가고 있다. 할머니와 많이 닮은 얼굴에 목소리가 높고 조용한 현은 항상 미소를 짓고 있었다. 현이 목소리를 내는 순간은 그녀의 귀에만 들리는 목소리와 대화를 할 때 뿐이었다. 초점없는 눈동자. 허공을 보고 내뱉는 단어와 웃음. 같이 있음에도 항상 다른 곳에 있는 것 같은 현. 그녀는 나를 만날 때마다 항상 오천원과 어디서 사왔는지도 모르겠는 이상한 가방을 주었다. 현과 포옹할 때면 그녀가 나의 고모라는 것을 새삼 생각하게 되었다.

2018년 12월 곽소민

When I think of my father’s younger sister, Hyun, drawings, Spanish, cockroaches and ghosts come to my mind. She has a chubby belly and many freckles on her face. She is gradually losing her long hair from the crown of the head. She resembles grandmother a lot, has a high-toned voice but not talkative, and she always has smile on her face. The only time she speaks out loud is when she is talking to the voices that can only be heard by her. Her eyes out of focus. Words spoken into the air and her smiles. Hyun always made me feel like we are in different places even when she was sitting next to me. Whenever she saw me, she gave me 5000won and a strange bag that I had no idea where she even bought it from. When I hugged Hyun, it made me realized that she was my aunt after all.

December 2018 So-min Kwak

신림동 벽산 아파트, 아직도 가는 길이 생생히 기억날 정도의 들어가고 싶지 않았던 그 곳. 현의 집에 들어서면 역한 냄새가 나를 맞이했다. 바닥엔 긴 머리카락들 누런 벽, 끈적한 가구 그리고 곳곳을 지나다니는 바퀴벌레. 나는 행여 그녀가 상처받을까 깨끗한 곳을 몰래 찾았다. 몇 번을 가도 익숙해지지 않는 그 곳은 어렸을 적 나에게 충격이었다. 어느 날 한 번도 관심갖지 않던 현의 방을 우연히 열어본 날. 그 안에는 지금의 현의 것이라고는 생각할 수 없는 그녀의 젊었을 적 그림 작품들과 스페인어에 관련된 학위와 상장이 걸려있었다. 그 방은 어두웠고 쓸쓸했으며 아름다웠다. 할머니 할아버지한테 항상 들어왔던 “현이는 옛날에 안그랬다”는 이야기를 눈으로 확인 한 날 나는 처음으로 현의 삶이 궁금해졌다. 현의 젊었을 적은 어땠는지 지금 어떤 세상에서 살아가고 있는 건지. 현과 대화하는 이들은 누구인지 그리고 나를 만날 때마다 주는 오천원과 가방은 어디서 생기는건지.

2018년 12월 곽소민

Shinlim-dong Byucksan apartment- It was a place where I still vividly remember not wanting to go. When I entered Hyun’s place, obnoxious smell greeted me. There were long strains of hair on the floor, stained yellow walls, sticky furniture, and cockroaches moving around. Just in case I might hurt her feelings, I sneaked around to find a clean spot. Regardless of how many times I visited there, I never got used to the place. That place was shocking to me when I was young. One day, I accidently opened Hyun’s room that I was never interested in. There were paintings, writings, certificates and awards related to Spanish from Hyun’s younger days that no one could imagine for them to belong to present day Hyun. The room was dark, lonely and beautiful. On that day, I was able to understand what my grandmother and grandfather always told me- “Hyun wasn’t used to be like that…” This made me curious of Hyun’s life for the first time. How was Hyun in her old days, what kind of world she’s living in now, who are those she’s talking to and where is she getting that 5000 won and bag she always give me.

December 2018 So-min Kwak

19 MIKYUNG IN

둘째가 9살 때 나는 다시 시작한 일 때문에 바쁜 일상을 보내고 있었다.
어느 날 아이가 학교 발표회 때 ‘나는 할 것이 없다’고 했다.
그때는 엄마들이 나서서 발표회 때 아이들 팀을 만들어서 연습을 시키곤 했다.
팀이 없는 아이들은 선생님이 발표할 것을 정해 주기도 했다.
다른 아이의 엄마들과 친하지도 않은데 갑자기 발표회 때문에 친해지는 것은 힘들었다.
그리고 엄마가 나서서 정해주는 것은 아무런 의미가 없다고 생각했다.
아이가 이 일을 어떻게 해결하는지 지켜보기로 결정했다.
담임 선생님은 아이에게 멜로디언으로 동요를 연주하라고 하였다.
아이는 집에서 열심히 멜로디언 연습을 하였다.
발표회 날이다.
학교에 갔다.
댄스복을 입은 아이들의 춤, 태권도복을 입은 아이들의 발표가 이어지고 있었다.
나는 머릿속이 복잡했다.
오늘 아이가 어떤 옷을 입고 갔는지, 너무 수줍어 하지는 않을지, 혼자 하면 초라해 보이지는 않을지…
드디어 사회를 보는 아이가 둘째의 이름을 호명했다.
아이가 멜로디언을 들고 교실의 중앙으로 들어왔다.
아이는 인사를 하고 멜로디언 호스를 입에 물고 천천히 연주하기 시작했다.
나는 아이가 혹시 너무 떨려서 울면 어떻게 하나 라는 생각이 들었다.
아이는 천천히 하지만 집중해서 연주를 하였다.
아이의 주변은 뿌옇게 변하고 나는 아이만 보였다.
연주가 끝났다.
박수를 열심히 쳤던 것 같다.
화려하지는 않지만 첫째와 둘째의 12번의 학예회 중 가장 기억에 남는 장면이었다.
어느 날 오후 전화가 왔다.
핸드폰에 2학년 담임이라는 표시가 떴다.
선생님은 아이가 학교 생활은 잘하는데… 지능에 문제에 있는지 전문적인 검사를 받아보는 것이 좋을 것 같다고 했다.
그 말을 듣는 순간 눈물이 쑥하고 나왔다.
나는 그 이야기를 듣고 고민을 했다.
며칠 동안 아이를 세심히 관찰했다.
구구단을 외우지 못하고 단어의 의미를 많이 모르기는 하지만,
내 눈에는 지극히 정상으로 보였다.
학교 공부를 못하는 것 빼고는…
그래서 검사를 안 받기로 했다.
검사를 받는 과정에서 아이가 받을 힘듦과 내가 받을 힘듦이 싫었다.
내 판단을 믿기로 했다.
이후 아이는 바이올린을 배우겠다고 했다.
아이는 두 번 정도 학예회 때 바이올린 연주를 했다.

2018년 12월 이미경

When my second daughter was 9 years-old, I was busy because of the work that I have started again.
One day, she told me, “I have nothing to do for the school performance day.”
Back in the days, the mothers took care of their kids’ performance by assigning them into different groups and making them practice.
Sometimes, the teacher assigned what to do for the play to the kids with no assigned groups.
I wasn’t close with the other mothers that it was hard to become friendly with them just because of this event.
Also, I thought it is meaningless if I made the choices for my kid.
I decided to wait and see how my daughter deals with this issue.
Her teacher suggested her to play a children’s song with a kid’s melodeon.
She practiced hard at home.
It was the performance day.
I went to the school.
Other kids in dance costumes, taekwondo uniforms and such were showing off their performances.
My head was filled with swarming thoughts.
Thoughts of what my kid wore to school today, what if she’s going to be too shy, or what if she looks so trivial doing a solo.
Finally, the host called out my daughter’s name.
She came into the center with her melodeon.
She took a bow and slowly started to play by blowing on the hose.
I thought, what if she cries because she is too nervous?
Slowly but with complete concentration, she started to play the melodeon.
What was surrounding my daughter became hazy and the only thing I could see was her.
She finished the performance.
I think I clapped hard.
It wasn’t fancy, but it was the most memorable moment among all of my two daughters’ school performances.
One afternoon, the phone rang.
My cell phone caller ID showed that it was the 2
nd year homeroom teacher.
The teacher told me, although my daughter was doing fine at school, she thinks it might be a good idea to let my daughter take the intelligence test.
I burst into tears when I heard this.
After the call, I thought about this a lot.
I observed my daughter carefully for a few days.
She was having trouble learning the multiplication table and understanding meanings of some words, but she looked totally normal to me.
Well, except her school grades were low.
So, I decided to not to take the test.
I did not want my daughter and myself to experience all the awkwardness during the process.
I trusted my decision.
Later, she told me she wants to learn a violin.
She played the violin about twice for the school performance.

December 2018 Mi-kyung Lee

나는 딸이 둘이다.
아이들이 어릴 때, 너무 힘들어서 한번씩 화가 폭발할 때가 있었다.
짐승 같던 내 모습을 경험하니 이래서는 안되겠다는 생각이 들었다.
그래서 아이들과 약속을 하였다.
큰 잘못을 하면 손바닥을 회초리도 딱 2대만 때릴 것이다.
그 당시 어떤 종류의 잘못이 큰 잘못이었는지는 정확하게 기억이 나지 않는다.
하지만 만약 엄마가 손바닥을 2대 이상 때리려고 하면, 그때는 엄마에게 대들어도 된다고 몇 번을 강조해서 아이들에게 말했다.
그리고 놀이터에서 회초리로 쓸 나뭇가지를 아이들과 찾으러 다녔다.
주운 나뭇가지의 튀어나온 부분은 칼로 다듬었다.
그렇게 만든 회초리를 냉장고 위에 올려놓았다.
잘못을 하지 말라는 일종의 경고였다.
첫째가 9살 때 회초리를 맞을 일이 생겼다.
그 일이 어떤 잘못이었는지도 역시나, 정확하게 기억이 나지 않는다.
화가 너무 나서 2대를 때리겠다고 하면서 냉장고 위의 회초리를 들었는데.
아이가 나를 똑바로 쳐다보면서 ‘내 몸을 때리지 말라’고 했다.
나는 아이의 반항에 당황했지만 잘못을 하면 2대를 맞기로 했으니 맞아야 한다고 주장했다.
아이는 맞을 수 없다고 주장했다.
그래서 더 화가 나서 회초리로 때리는 대신 집밖으로 내쫓았다.
아이는 내가 왜 집을 나가야 하냐며 문을 발로 차고 고함을 치고 소란스럽게 했다.
다시 집으로 들어온 아이에게 다른 벌이라도 받아야 한다고 했다.
엄마는 지금 너랑 같이 있고 싶지 않으니 어디로 가겠느냐 물었다.
아이는 베란다로 가겠다고 했다.
그때가 지금처럼 추운 겨울이었다.
당시에 베란다에는 겨울 잠바를 걸어 둔 행거가 있었기 때문에 추우면 그 옷을 입겠지 하고 베란다로 내보냈다.
1시간이 훨씬 지났다.
둘째에게 언니를 데려오라고 했다.
잠바를 입지 않고 내복을 입은 채로 첫째가 다가왔다.
춥지 않느냐 물으니, 자기는 춥지 않아서 잠바를 입지 않고 있었다고 했다.
그 순간 그 아이의 분노가 느껴졌다.
얼마나 화가 났으면 이 추운 날 옷을 입을 생각조차도 하지 않았을까.
아무 이야기도 하지 않고 ‘엄마가 무조건 미안하다’고 말했다.
그리고 앞으로 너가 어떤 잘못을 해도 매를 드는 일은 없을 거라고 했다.
두 아이가 보는 앞에서 회초리를 부러뜨렸다.
그날 이후에 매를 드는 일은 없어졌다.

2018년 12월 이미경

I have two daughters.
When they were really young, I would lose it with the kids because taking care of them was overwhelming from time to time.
After experiencing my beast inside, I thought this had to stop.
So, I made a promise to my kids.
If they do something really bad, I will punish them by hitting their palms only twice with a wooden stick.
I don’t quite clearly remember what defined “really bad behavior.”
However, I repeatedly emphasized the fact that they can stand up for themselves if I ever try to hit their palms more than twice.
Then, we went outside to the playground to find a tree branch to be used.
I smoothened the pointy parts of the branch that was picked.
Then, I placed the stick on the top of the refrigerator.
It was a kind of warning not to misbehave.
When the first child was nine-years-old, there once was a day when she needed to be punished.
Again, I do not clearly remember what she exactly did wrong.
I was so angry, so I told her I will hit your palm twice, and grabbed the stick on the fridge.
She stared at me and said ‘DO NOT TOUCH ME.’
I was stunned by her reaction, but I told her that she had to be punished because that was the rule.
She argued that I should not hit her.
I had got angrier, so kicked her out of the house.
She kicked the door and made noises screaming out, ‘Why do I have to be kicked out!’
When she came back into the house, I told her that she needs to be punished in one way or another.
I asked her where she wants to go because I, the mother, do not want to be with her.
She said she will go to the veranda.
Just like now, it was a cold winter day.
There was a winter coat hung on a hanger in the veranda that I sent my daughter to the veranda thinking that if she feels cold, she would put on that coat.
Much longer than an hour had passed.
I asked the younger daughter to bring her sister back inside.
The older daughter came to me with only wearing her panties without the outer.
At that moment, I felt her rage.
I wondered how angry she would have been to not wear the coat in such cold weather.
Without saying anything else, I told her “I am really sorry no matter what, and I will never punish you by hitting you with the stick even if you misbehave.”
I broke the stick in front of my two daughters.
After that day, I never laid hands on my kids.

December 2018 Mi-kyung Lee

20 TU IN

그녀의 이름은 투이, 물이라는 뜻이다.
그녀는 뚱뚱하지도 날씬하지도 않고, 키가 크지도 작지도 않다.
그녀는 다양한 색깔의 웃긴 겉옷을 입는 것을 좋아한다.
그녀는 커다란 안경을 쓰며 구불구불한 머리카락을 가지고 있다.
그녀는 치아교정기를 꼈지만 항상 큰 미소를 짓는다.
그녀는 선생님이고, 아이들이 삶을 살아가게 가르치며 아이들은 그녀를 사랑한다.
그녀는 오빠를 잃었고 사람들은 그의 죽음에 대해 그녀를 비난한다. 그것은 오래 전의 일이었고 여전히 그녀는 고통받고 있다.  그럼에도 항상 자신을 치유할 방법을 찾고 다른 사람들에게 따뜻한 에너지를 준다.

2018년 12월 Pham Minh Tu

Tên chị ấy là Thủy, nghĩa là nước.
Chị ấy không béo cũng không gầy, không cao cũng không thấp.
Chị ấy thích mặc quần áo vui mắt và màu sắc.
Chị ấy đeo một cái kính to và mái tóc xoăn.
Chị ấy niềng răng nhưng luôn cười rộng hết cỡ.
Chị ấy là một cô giáo, dạy trẻ em về kỹ năng sống. Lũ trẻ yêu chị ấy.
Chị ấy có một người em trai đã mất. Mọi người đổ lỗi lên chị ấy. Chuyện đã rất lâu nhưng chị vẫn chịu nhiều tổn thương vì nó. Nhưng một cách nào đó,
chị luôn tìm cách để chữa lành cho chính mình và trao năng lượng ấm áp cho mọi người.

Tháng 12 năm 2018, Pham Minh Tu

Her name ‘Tui.’ It means water.
She is neither fat nor skinny. She is neither tall nor short.
She likes wearing different colored peculiar outer garments.
She wears big glasses, and has curly hair.
She has braces but always put on a big smile.
She is a teacher and teaches the kids to live happily. The kids love her.
She lost her brother, and people blamed her for his death.
It was a long time ago, but she still suffers.
Then again, she always finds a way to heal, and shares a positive energy to others.

December 2018 Pham Minh Tu

21 HYOMIN IN

너의 생일이 19시간 정도 지나있었다. 볼이 시릴만큼 대기는 한랭했고 나는 다홍색 목도리를 둘렀다. 내 오른쪽 손에는 선물이 담긴 봉투가 들려있었고,  습관처럼 지인이 없는 공간을 찾아 만나러 가고 있었다. 놀랍게도 내 집과 네 집의 중간이었다. 그곳에는 커다랗고 음산한 나무가 한 그루 심어져 있었고 너와 나는 살짝의 거리를 두고 그 주변 벤치에 앉아있다. 너는 머리가 참 붉었고 동공만이 보이게 마스크를 끼고 있었다. 너는 네 이름으로 알아차려지기 싫다고 말했으니까.

내 인생에 자신은 필요없다고 너가 뱉어 댄다. 마스크에 음성이 섞여 잘 들리지 않는다, 늘 그랬듯이. 나는 숱한 글들을 너에게 주고 있다. 너무 오래됐다 모든 것이. 나는 유일하게 너가 태어나줘서 고맙다고 말한다.

며칠 후면 내 생일이다.

2019년 1월 김효민

19 hours passed since your birthday. The air was so cold that my cheeks were freezing. I was wearing a scarlet muffler. I was holding a bag with a present inside in my right hand, and like a habit, I was on my way to find a place without any of my acquaintances. Surprisingly, the place was halfway between my house and your house. There was a big dismal tree, we sat on the bench at a short distance from each other. You had pretty bright red hair and were wearing a mask that it only showed your pupils. Because you said you didn’t want to be recognized by your name.

You told I don’t need you in my life. I couldn’t hear your voice because of your mask as always. I was handing you a plenty of letters. All this has been a long time. The only thing I tell you is, “Thank you for being born.”

In few days, it’s my birthday.

January 2019 Hyo-min Kim

22 ANH IN

엄마의 키는 152cm이다. 그녀는 굉장히 날씬하고 외소해서 원래 나이보다 젊어보인다. 치마를 입기 좋아하지만 하이힐은 절대 신지 않는다. 왜냐면 그녀가 지역신문 편집장으로 일하는 사무실에서 매일 부서에서 저 부서로 많이 걸어야 하기 때문이다. 그녀는 그녀의 유일한 딸이 멀리 살기 때문인지 키우는 고양이 한 마리와 치와와 두 마리를 ‘내 아이들’이라고 부른다. 그녀는 너무나 작아 그녀의 가방에 들어가는 작은 개를 어디든 데리고 다닌다.
고기보다는 야채를 좋아하면서도 가족을 위해서 다양하게 요리하길 즐긴다. 흰밥에 피쉬소스를 뿌린 음식이 가장 좋아하는 음식인데, 마뿌리에 소금을 뿌려먹는게 다였던 그녀의 어린시절엔 쌀이 귀했기 때문이다. 그녀가 늦게까지 일할 땐, 보통 사무실 근처에 있는 길거리 노점의 치킨 누들 스프를 먹는다. 20년간 같은 치킨 누들 스프를.

2018년 12월 Le Quynh Anh

Mẹ tôi cao 1m52. Trông mẹ trẻ hơn tuổi vì mẹ siêu gầy và nhỏ người. Mẹ thích mặc váy dài đến đầu gối, không bao giờ đi giày cao gót vì công việc của mẹ là biên tập viên ở tòa soạn báo, ngày nào mẹ cũng phải đi từ phòng này sang ban khác ở văn phòng. Mẹ có một con mèo và hai con chó phốc, bọn nó như con của mẹ vì con gái duy nhất của mẹ đã ở xa mẹ lâu rồi. Mẹ hay mang con chó nhỏ đi vì nó bé tí cho vừa vào túi mẹ. Mẹ thích ăn rau hơn ăn thịt. Mặc dù mẹ thích nấu nhiều đồ ăn cho cả nhà nhưng mẹ chỉ thích ăn cơm với nước mắm thôi. Vì mẹ bảo hồi mẹ còn bé gạo siêu đắt, đến bữa chỉ được ăn toàn củ sắn chấm muối. Mỗi lần phải làm việc muộn ở cơ quan mẹ lại đi ăn miến gà ở quán gần đó. Vẫn món miến gà đó, ở quán đó, cứ như vậy hơn hai mươi năm rồi.

Tháng 12 năm 2018 Le Quynh Anh

My mother’s height is 152cm. She is really slim and little, so she looks younger than her age. She likes to wear a skirt but never wears high-heels because she has to move to one area to another in her office where she works as an editor of local newspaper. Maybe it’s because her only daughter lives far away from her. She calls her cat, and two Chihuahuas, ‘My Children’. She is always with her dog which is small enough to get into her bag. She prefers vegetables over meat, but she cooks various things for her family. Her favorite food is white rice with fish sauce because rice was so precious when she was young where she only had salted yam roots to eat. Whenever she had to work very late, she has a cheap chicken noodle soup from a street vendor near her office. The same chicken noodle soup for 20 years…

December 2018 Le Quynh Anh

23 ARA IN

송정자 1933년 6월 1일생
남편 고 방태진
슬하에 1남 1녀를 두었다.

전라남도 곡성에서 남부럽지 않게 살다가 땅을 팔고 서울 딸의 집으로 들어와 몇년 동안 딸의 삼남매를 키우고 집안 일을 도맡아 했다.

백육십이 되지 않는 키에, 고도비만, 둥글넙쩍한 얼굴, 쌍꺼풀이 없는 눈을 가졌다. 노년에 쌍꺼풀 수술을 했지만, 눈꺼풀이 다시 쳐졌다. 지방흡입을 했지만, 다시 예전 몸으로 돌아왔다.

젊었을 때 손수 옷을 지어 입기도 하고, 손주들의 옷을 만들어 주기도 했지만, 그것도 다 옛일이다.

손맛은 없다. 음식은 짜거나, 맵거나, 싱겁다.
딸의 집에 살면서 신세 한탄이 점점 늘어갔다.
딸이 사위의 뒷바라지를 하면서 겪는, 차마 남들에게 다 말할 수 없는 일들을 지켜보면서 분통이 터질 것 같은 미움과 화가 치밀었다.
입에서 욕이 끊이질 않는다. 구시렁 구시렁 욕하기, 소리지르며 욕하기, 따발총처럼 욕하기…. 끊임없이 욕을 한다.

막내 손자는 늘 끼고 살면서도, 사위를 많이 닮은 큰 손녀는 늘 화풀이의 대상이다.
밤에 자려고 누울 때면, 이미자의 ‘여자의 일생’이란 노래를 즐겨 부른다.

2018년 12월 조아라

Song Chong Cha sinh năm 1933 ngày 1 tháng 6
Chồng mất BingThe Chin
Bà sinh 1 Trai1 gái

Bà sống Chơn La Nam Đô Coc sơn sau đó bán đất lên seul ơ cùng con gái bà nuôi nấng các cháu và làm việc nhà

Chiều cao của bà chưa tới 1m 60, bà rất mập, bà có khuôn mặt tròn trịa, mắt không có mí, về già bà có đi phẫu thuật mí một lần, nhưng lại bị sụp mí tiếp, bà đi hút mỡ, cơ thể cũng trở lại vị trí như đầu.

Khi bà còn trẻ bà tự mình mai áo cho mình và các cháu nhưng chuyện đó lâu lắm rồi.

Không giỏi nấu ăn, mặn, cay và lạc

Sống ơ nhà con gái bà thường than thở
Con gái quá hết mình với chồng, bà nhìn thấy mỗi ngày bà không giám kể cho ai ghét và sự phẫn nộ bắt đầu
Miệng bà không ngừng chửi, cau nhàu chửi, la lớn chửi, như súng tiểu liên chửi..
Chửi không bao giờ ngừng miệng.

Bà thường kê theo thằng cháu ut. Bà rất ghét đứa cháu gái lớn bởi nó giống thằng rể, nó đại diện cho những lần bà chút giận.

Tối mỗi khi nằm ngủ, ca sĩ 이미자 ” Cuộc đời phụ nữ ” bà thường hay hát bài này.

Tháng 12 năm 2018, Jo Ara

Jung-ja Song.
Born on June 1, 1933.
Husband, the late Tae-jin Bing.
Had a boy and a girl.

She lived in Gokseong Jeollanam-do, sold the property and moved to her daughter’s place in Seoul. She raised three kids of her daughter and did all the house work.

Less than 160cm height, overweight, round and flat face shape with no double eyelids.
She had a surgery for double eyelids, but her eyelids became droopy again.
Had liposuction, but went back to her overweighed body.

When she was younger, she had made clothes for herself, and for her grandchildren. But it’s now all in the old days.

She is not good at cooking, her food is either too salty, too spicy, or too bland.

As she was staying in her daughter’s place, she dwelled more on her own misfortune.
While she was watching what her daughter had to face supporting her husband, she (Jung-ja Song) was filled with anger.
She cannot stop mouthing swear words. Murmurs swearing words. She swears while shouting, swearing as if she was rapping… she swears nonstop.

She always adores her grandson but her granddaughter who resembles her son-in-law is someone to take her anger out.

She often sings ‘Life of Women’ by Mi-Ja Lee in her bed.

December 2018 Ara Jo

메뉴